Chuyện quà cáp
- Belle Hoang
- Sep 19, 2021
- 0 min read
Con Delta lơ lửng trong không khí làm người dân truyền tai dặn dò nhau phải ở yên trong nhà và không được mở cửa sổ. Một đức yêu bếp nghiện nhà như tôi mà còn chẳng chịu nổi cái sự ngột ngạt này. Bèn chuyển không gian đọc viết lên tầng thượng mà đó giờ tôi đã quên bẵng đi sự hiện diện của nó trong căn nhà này.
Tôi may mắn được bố mẹ sắm cho căn nhà ngay góc ngã tư đường. Từ tầng thượng nhìn xuống có thể thấy được bốt của mấy chú dân phòng, công viên xanh của bọn chó trong xóm giờ đã thành địa bàn của lũ chim bồ câu, tầng thượng của nhà hàng xóm trồng nhiều cây và hoa chẳng bù cho sự trống trải nơi này. Chiều chiều, tôi lại vác thảm, gối, sách, vở bày binh bố trận lên tắm nắng. Mùi nắng chiều ngỡ xa lạ hoà cùng mùi cơm nhà bên thoang thoảng thơm. Nắng ấm áp trải dài trên cơ thể mệt mỏi khô cằn. Tôi mở cuốn sách dày cộp đã đọc âm ỷ cả tháng nay vẫn chưa hết. Dán mắt vào con chữ tận hưởng sự yên bình quý giá. Nhiều thứ âm thanh ồn ào không đáng có trong thời gian giãn cách cướp mất sự tập trung của tôi. Tiếng cái bô của mấy chú dân phòng mới độ, tiếng chim hót inh ỏi, tiếng cô hàng xóm quét lá khô xoèn xoẹt, tiếng chó sủa mấy cô công nhân dọn rác. Nhăn mặt khó chịu, tôi hướng ánh nhìn xuống đường.
Hoà âm với những thứ tiếng kia với tần số cao nhất phải kể đến hai nhóc tì chơi đá banh giữa ngã tư đường. Nói banh vậy thôi, chúng nó đá cái chai nhựa cũ. Cái chai đã móp méo đến không còn lăn được nữa. Tiếng nắp chai va xuống đường nhói tai. Tôi cố nhắm mắt lờ đi nhưng giọng đọc trong đầu không át nổi bản hoà âm phối khí của ban nhạc Khu Phố Năm. Chợt nhớ ra sự tồn tại của trái banh cũ dưới nhà. Trái bóng chuyền xẹp hơi đôi chút, bám bụi nằm lăn lóc cô đơn nơi chân cầu thang. Cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ với tâm nguyện mong sự yên tĩnh trở lại, tôi đem trái banh sang cho chúng nó.
Người nhận quà là một người phụ nữ chạc ba mươi bốn mươi, tóc dài và đen, giọng miền Tây ngọt ngào.
- Cô con muốn cho tụi nhỏ trái banh.
- Ơ...ơ...cô cảm ơn con gái nhé.
Tôi đặt vội trái banh xuống đất rồi đứng ra xa. Tay cầm trái banh, cô cười cảm ơn tôi rối rít, rồi gọi với vô trong nhà:
- Cô cho trái banh kìa hai đứa. Lẹ lên, lẹ lên.
Hai thằng nhóc miệng thì cảm ơn, mắt chỉ dán vào trái banh mới. Tôi cười quay lưng chạy về nhà, vẫn nghe thoang thoảng cô nói với chị hàng xóm: "Con bé này ở đâu thấy tụi nhỏ mà cho vậy không biết nữa." Nhà tôi và nhà cô đối diện nhau chỉ cách cái ngã tư nhưng đúng thật là tôi cũng chưa gặp cô bao giờ.
Về đến nhà tôi lại leo lên tầng thượng lén nhìn xuống. Chỉ năm phút thôi tôi đã hối hận với quyết định vừa rồi của mình. Có vẻ như tôi vừa phá vỡ hạnh phúc của gia đình họ:
- Anh hai đá mạnh quá à.
- Hồi nào? Tại em không chịu đỡ chứ bộ.
- Em không chơi với anh hai nữa đâu. Đó là những cuộc hội thoại mà tôi phải nghe mỗi ngày. Có thể nói, kế hoạch ban đầu đã chính thức phá sản. Mẹ chúng nó ráng an ủi để gắn kết tình anh em gia đình, có những hôm vứt cả chổi chuyển sang làm thủ môn. Tôi dần thấy đáng yêu nhiều hơn là khó chịu. Có những ngày lên tầng thượng với chủ đích chỉ để xem trận banh hôm nay phần thắng thuộc về ai với tỉ số bao nhiêu. Tôi chợt ngẫm ra rằng, món quà tạm bợ mình cho cho một người lạ với mục đích ban đầu là để thoả mãn nhu cầu của bản thân, lại trở nên quý giá với người khác đến vậy. Nhìn thấy được người nhận quà sử dụng và trân quý món quà của mình, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của chuyện quà cáp.
Đến sinh nhật lũ bạn, một là chuyển tiền, hai là "mày thích cái gì gửi qua lẹ đi". Sinh nhật mẹ sẽ là giỏ hoa lan, bố thì cà-ra-vát. Bản thân cũng được nhận lại những món quà với giá trị tương tự. Năm nào cũng như năm nào, làm tôi quên mất sự thật rằng một món quà giá trị về mặt tinh thần hơn vật chất rất nhiều. Nụ cười và sự hạnh phúc mà bản thân mang lại cho người được nhận quà mới là món quà quý giá mà người tặng quà được nhận lại. Một chiếc túi đắt tiền trở nên vô nghĩa trước niềm vui mà tôi mang lại cho gia đình nọ. Một món quà có giá trị cao là một món quà đem lại cảm xúc tích cực cho cả người tặng lẫn người được nhận. Được nhìn thấy họ sử dụng món quà, ngắm nghía, trân trọng nó, bản thân cũng vui lây. Chuyện quà cáp khi lớn lên trở thành việc đắn đo giữa: bộ ấm trà này đã đủ sang chưa, bộ bánh mứt này chưa đủ đắt tiền, tặng người này phải tặng đồ này, người kia phải là món kia. Chuyện quà cáp gần như trở thành phép ẩn dụ cho sự nịnh bợ. Nhìn bọn nhỏ, một trái banh xẹp đã biến nó thành chàng cầu thủ, một cái kẹp nơ đã thành nàng công chúa. Tôi trân quý những góc nhìn vô tư, đơn sơ, mộc mạc này của lũ nhỏ. Và thật khó để giữ được sự ngây thơ này khi lớn lên. Ngẫm nghĩ thì bọn nhóc ồn ào này, có thật nhiều điều để học hỏi.




Comments